Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.Nhưng mà tôi ươm mầm.Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.Cậu em thế là tạm biệt rồi.Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.