Chính tình trạng lạc quan ngây thơ này khiến chúng ta mong ngóng vượt qua những giới hạn về thời gian và cơ may đang đè nặng lên cuộc đời mình.Mất thêm bốn năm nữa và 25000 lính trước khi người lính cuối cùng lên đường về nước.Một lý do cho nỗi sợ của chúng ta về tuổi tác là vì những người đi trước chúng ta đã nêu những tấm gương thật đáng thương.Họ cảm thấy mình tách rời khỏi những niềm vui mà người khác đang được hưởng.Tất cả chúng ta đều bị những gánh nặng của ký ức về những thương tổn, sự bị chối từ hay sự không công bằng đè nặng.Tuy nhhiên, chúng ta vẫn đang cố dạy dỗ người khác là họ phải làm gì.Tôi cũng hiểu ra rằng biết thì tốt hơn là không biết.Ngôi nhà của những con người thường tự coi mình là can đảm bỗng nhiên đầy ắp những kẻ run sợ chết nhát.Trong thực tế, con cái chúng ta chẳng nợ chúng ta cái gì hết.Tôi thường hỏi họ liệu rằng kế hoạch mới nhất của họ có gì khác hơn là một dự định hay đơn giản chỉ là một điều ước.