Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
