Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.Cũng có cớ để thôi viết.Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.