Thế có phải đỡ cho cả hai không.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.Bà già vục đầu vào thùng rác.Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
