Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn.Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm.- Mọi người bình tĩnh nào! Ta vẫn chưa nói hết mà.- Ngươi không cần sự cho phép của ta.Nhanh lên! - Nott bắt đầu mất kiên nhẫn.Chàng chẳng cần phải suy nghĩ lâu cũng biết được chỗ mình cần tìm nước là ở đâu.Chàng phải làm gì bây giờ? Trong bất cứ trường hợp nào chàng cũng đã cố hết sức mình.Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không?Chàng cảm thấy sung sướng và tự hào về mình.Kỳ lạ thay, bây giờ Sid ít cảm thấy lo lắng hơn về việc liệu mảnh đất mình chọn có đúng là nới Cây Bốn Là thần kỳ sẽ mọc hay không.