Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Là người thì nên thế.