Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.Như một khẩu hiệu của tâm thức.Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Quả thực lâu lâu cũng thành quen.