Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.Anh đang hạnh phúc.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.