Còn người nghèo, rốt cuộc, với kiểu lập luận: “Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì trước khi tôi xác định được mọi vấn đề có khả năng xảy ra và biết đích xác phải làm gì với vấn đề đó”, nên họ không bao giờ hành động và vì thế lúc nào họ cũng thất bại.Người nghèo không tin rằng họ xứng đáng có chiếc bánh ngọt, nên họ gọi một chiếc bánh rán rỗng ruột rồi cứ nhìn vào lỗ thủng đó mà thắc mắc tại sao họ “không có gì”.Khía cạnh tích cực nhất của cảm giác này là sự tự tin đó đã lan truyền sang cả các lĩnh vực khác trong cuộc sống của họ, khiến cho họ hạnh phúc hơn nhờ các mối quan hệ, và thậm chí sức khỏe của họ được cải thiện.“Hữu xạ tự nhiên hương” – họ biện bạch như vậy.Người giàu tin rằng: “Bạn có thể vừa có chiếc bánh ngọt, lại vừa được ăn chiếc bánh đó”.Chỉ cần anh thả tay ra và tin tưởng”.Cha cô có chiếc xe 15 “tuổi” đã gỉ sét và Natalie rất xấu hổ khi bị người khác bắt gặp cô đang ngồi trong đó, nhất là mỗi khi mẹ đến đón cô ở trường.Họ đến là để giao du với những người giàu có và thành đạt khác.Trong khi đó, ở những nhà triệu phú tự tay lập nghiệp thì ngược lại.Thế điều gì trong những điều trên đã xảy ra với tôi? Trong thời gian ở tiệm bánh Mother Butlers, tôi không thể chịu được mùi hay nhìn thấy bóng dáng những cái bánh ngọt.
