Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi".Trong cuốn đó, Franklin kể chuyện ông thắng được tính khả ố thích chỉ trích, tranh biện của ông ra sao, để thành một nhà ngoại giao dịu dàng nhất, hoàn toàn nhất trong lịch sử nước Mỹ.Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao?Và xin ông cho biết, theo ý ông, chừng bao nhiêu tiền thì nên mua".Đó là cơ hội tối hậu để được mối hàng hay không.Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật"."Muốn có kết quả, bạn phải khuyến khích lòng ganh đua, không phải lòng ganh đua ti tiện để kiếm tiền, mà một lòng ganh đua cao thượng hơn, lòng muốn mỗi ngày mỗi tiến, chẳng những thắng người mà thắng cả chính mình nữa".Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?".Nhiều vĩ nhân trong thế giới cũng mắc cái tật tự khoe mình là quan trọng.
