Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.Chia luôn thành hai phe ẩu đả.Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.Mẹ tôi đi về phía bên kia.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Thanh minh rồi họ lại quên ngay.Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
