Vào một ngày kia, người chủ nô lệ, vốn từ lâu đã trở thành người bạn thân thiết của con, đến gặp con và nói rằng:Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người.- Người kia có vóc dáng đẹp đấy chứ? Người dẫn đầu cả đoàn đó! – Kobbi chỉ vào người không mang vác gì cả, tay cầm chuông đi trước đoàn người, thỉnh thoảng lại gióng lên âm thanh cảnh báo khách bộ hành dẹp lối cho đoàn nô lệ đi qua.Một tia hy vọng bắt đầu nhen nhóm khi bọn ông đến gần thành Babylon.Đáp lại câu hỏi của Arkad chỉ là những tiếng ầm ừ khe khẽ của nhiều người.Phải chăng đây mới chính là giá trị thật của cuộc sống mà tôi chưa hềhám phá ra trước đó?Khi con lạc đà chở ông tiến thẳng vào sân nhà của ông Nana-naid, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Arad Gula đang đợi ở đấy.Tất cả mọi người đều nhìn quanh và chờ đợi, nhưng vẫn không có ai lên tiếng.Từ đó, sức mạnh và sự nổi tiếng của thành Babylon cũng dần tàn lụi, Theo thời gian, nó trở nên hoang phế, vắng lặng và bây giờ chỉ còn là vùng đất hoang mạc đầy gió cát.Bởi vì, từ đây anh có thể mua nhà cửa, đất đai, gia súc, lạc đà, ngựa, xe ngựa… Những điều này có thể suốt cuộc đời làm lụng vất vả của mình, anh chưa chắc có thể mua được.