Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói.Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào…Tôi hít thở thật sâu cố lấy bình tĩnh rồi tự động viên mình: Larry King, Larry King, hỏi tiếp, hỏi tiếp đi.Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường.Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này.Joe đi cùng với Bill.Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn.Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem.Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy.
