Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Có người ngửa mặt trông trời.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.Có điều, con đường thì khác.Tôi không muốn đi đâu cả.
