Ba năm… Ba năm thì không tính được.Sợ không trả được? Không phải.Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.Nháy: Chiều đi đá bóng.Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.
