Sự kiên trì của một Alexander Graham Bell đã cho phép chúng ta trò chuyện từ những khoảng cách xa xôi.Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?Tôi được đặt vào một khu vực thị trường khác hẳn.Bà đã nỗ lực rất nhiều cho các hoạt động từ thiện, giúp đỡ người nghèo ở những vùng mà bà đại diện.Có một sô “tin đồn” rằng tôi được lợi lộc.Hãy nghĩ đến hàng triệu đứa trẻ chết khi còn mới sinh ra , và bạn sẽ giểu được ý tôi.Bà tham gia chủ tịch hội đồng quản trị của hàng chục công ty và là giám đốc của Liên đoàn Doanh nhân quốc gia quản lý hơn 400 doang nghiệp.000 từ phổ biến để nhận biết các kinh nghiệm “độc nhất vô nhị” này.Khi gặp anh trên đường, lúc nào bạn cũng nghe lời chào hỏi vui vẻ của anh.Cuối cùng nếu bạn về việc mình có thể đánh một công việc “tuyệt vời” để dấn thân vào ‘cuộc mạo hiểm” của chính mình, hãy nghĩ đến thời gian trước khi bạn có được việc làm : dù không có được việc làm bạn cũng đã chết đâu, vậy bạn còn vướng mắc gì nữa?