Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.Con nó thì sinh ra trong đó.Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.