Trong giai đoạn này, bạn bắt đầu cảm thấy tất cả những gì người kia làm đều chọc tức bạn, quấy nhiễu bạn.Một sự phân biệt có lẽ quan trọng nhất, đó là phân biệt rõ sự cấp bách và sự quan trọng của việc kiểm soát các quyết định của bạn liên quan tới việc bạn sử dụng thời giờ và vì thế liên quan tới mức độ thỏa mãn của bạn.Bọn chúng chẳng cần lý do gì cả.Người rơi vào tình trạng này cảm thấy bị nhận chìm và thường bắt đầu cảm thấy không gì có thể thay đổi tình hình, vấn đề quá lớn, vĩnh viễn, toàn diện và chỉ riêng mình rơi vào tình trạng này.Thường chúng ta điểu khiển người khác một cách tiêu cực chứ không tích cực.Mọi khuôn mẫu mà chúng ta không củng cố được đều sẽ biến mất.Bạn nên nhớ rằng điều quan trọng không phải số lượng bên nào nhiều bên nào ít, mà là sức nặng vượt trội của bên nào.Chỉ có người lớn làm thế.Vậy sao? Đó là bạn quyết định để cho hoàn cảnh đưa đẩy bạn thay vì chính bạn định hình cho vận mệnh của mình.Bạn có muốn trở lại tuổi thơ và để cho trí tưởng tượng của bạn bay bổng không? Bạn có muốn quyết tâm nắm lấy đời sống mình và vắt ra tất cả sức mạnh, niềm đam mê và mật ngọt của đời sống mà bạn biết sẽ thuộc về bạn không?
