Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi.Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ".Rồi tắt máy quạt, máy lạnh và tất cả những máy điện cốt cho không có tiếng động nào hết.Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung.Tài liệu ấy có nâng cao tin thần họ không?.Tâm hồn tôi chưa bao giờ bị kích thích đến thế.Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi".Đã bắt buộc phải làm công việc buồn tẻ này, nên anh quyết làm cho nó hoá vui.(Nhớ lại hồi trước mà tôi hoảng: tôi phí biết bao thời giờ và những bàn cãi, lo lắng mà không bao giờ chịu tìm rõ nguyên nhân đầu tiên của nỗi khó khăn hết).Vậy mà ông Withouse ở toà báo Seattle Star đã viết cho tôi: "Tôi đã lại phỏng vấn bác sĩ Loope nhiền lần.