Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
