Tôi không còn than thở về cái dĩ vãng đã thiệt chết rồi nữa.Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố?ít lâu sau, một đạo luật ra, bắt buộc các nhà bán sữa phải khai số vi trùng trong sữa trước khi bán.Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả.Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra.Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được".Vài danh nhân trong lịch sử nước Mỹ cũng đã điêu đứng vì tiền.Bà nói về các cô em, các ông anh của bạn, có cả chục người, phải không bạn?).Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu.Vậy xin bạn để tôi kể phương pháp mà ông Willis H.