Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.Mọi người vẫn thấy bình thường.Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.Nhưng mà tôi ươm mầm.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.