Có lần một học viên của tôi, Emma, kể cho tôi nghe câu chuyện của cô.Nói chung, trước hết bạn vẫn phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, rồi sau đó hãy để tiền bạc làm việc để phục vụ bạn.Mấy ông bạn trong kia đang chờ tôi.Tôi xin việc tại tiệm bánh nướng Mother Butlers.Và bản kế hoạch đó, hơn mọi thứ khác và hơn tất cả những thứ khác kết hợp lại, sẽ quyết định cái đích tài chính của cuộc đời bạn.Nếu tôi hỏi xin tiền ông để mua bất cứ thứ gì, dù chỉ vài xu, câu trả lời của ông thường là: “Tôi là gì hả, người tôi làm bằng tiền chắc?” hoặc “Con có điên không đấy?”.Như thế chỉ có hai khả năng: hoặc bạn dùng cổ bẻ gãy mũi tên, hoặc để nó xuyên qua cổ bạn.Nếu không thế, liệu có ai sẽ lắng nghe họ đây? “Trời ơi, có một vết xước trên du thuyền của tôi!”.cho bạn những cơ hội để bạn tự “nhân bản” hay phải thuê thêm nhân công mới đảm đương nổi những công việc đó.Nhưng một trong những nguyên do khiến tôi tin rằng tôi có thể khẳng định chắc chắn như vậy là vì tôi đã từng có nhiều trải nghiệm trong cả ba phía của cái hàng rào vô hình giữa sự thoải mái với giàu có và nghèo túng mà ai cũng biết đó.