Sullivan mua một tấm thảm rạp hát của hai người mới lập.Habien ở dưỡng đường Mayo.Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất.Sáng hôm sau, ông phàn nàn đã thức trắng đêm.Má tôi đã tìm được nó trong một trại ở Missouri.Nhưng 40 năm nữa, nhớ lại cái "ta" bây giờ, ta sẽ bật cười cho cái "ta" đó.Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được".Tôi không cần gì hết.Barmack đăng ở tạp chí Tâm lý báo một bài trong đó ông báo cáo vài thí nghiệm về sự mệt nhọc do buồn chán gây nên.
