Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.Muốn được tin tưởng một lúc.Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.