Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Tay tiếp tục thả giấy vào.Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.Không hút là không hút.
