IBM khi đó chỉ là một CTR nhỏ bé với 400 nhân viên bằng một công ty thuộc loại trung bình bây giờ ở Việt Nam.Đó là điều đi ngược lại nỗ lực suốt đời của Watson.Thực tế, theo tôi, năm 1930 là năm kết thúc và là một năm tốt đẹp.Đại loại như Watson phải bỏ công ty để lao đến trường tiểu học, sau cú điện thoại của ông hiệu trưởng về việc nhóc Tom đã đổhóa chất có mùi chồn hôi vào hệ thống thông giócủa nhà trường.Khi Watson nghe tin vợ mang thai Tom cũng là lúc ông đọc tin trên báo về bản án đen tối nhất trong cuộc đời.Khi ra khỏi quán với hơi men, cậu thanh niên nghèo mới vào đời tá hỏa tam tinh khi thấy cả xe hàng lẫn ngựa đã biến mất.Tác giả How They Archieved, Lucinda Watson, cháu nội của Watson cũng không nhắc gì đến chuyện này, trong khi bà sẵn sàng viết nguyên văn lời cha Tom của mình tự nhận là ngu dốt và sợ hãi khi phải lĩnh nhận IBM.Khi chịu học hỏi không ngừng thì người ta khó mà kiêu ngạo.Watson nhận ra rằng mình đã ở tuổi 50 mà đường đến ước mơ hoàn thành còn quá xa.Không chỉ nói về bán máy cũ, ông chỉ ra cách có lợi từ việc cho thuê:
