Tôi thật lòng đề nghị bạn hãy đọc quyển sách “ Jonathan Livingstone Seagull” của tác giả Richar Bach.Đi học, túi ông luôn luôn rủng rỉnh tiền và có nhiều bạn bè vây quanh.Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôi cảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như áy náy vì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông.“Tôi cũng uống hết một thùng whisky mỗi tuần, ăn thức ăn nhiều mỡ, và không bao giờ tập thể dục”.Bà cũng là chủ tịch của tổ chức các dịch vụ văn hóa và du lịch Trikaya, nơi tổ chức các chuyến du lịch văn hóa giáo dục cho du khách cũng như nhân dân địa phương.Đó là nỗi bất hạnh lớn của tôi! Nhưng điều buồn cười đã xảy ra.Niềm vui của tôi đến tột đỉnh khi chúng tôi “tiếp quản” trường đaị học năm 1974.Ônh hoàn toàn mù chữ.Điều đáng tiếc là một số người không đến được phía ấy.Một lần nọ,khi đang điều khiển 1 buổi meeting ,người ta chuyển một mẩu tin nhắn báo rằng vợ ông đã qua đời .