Mình rất sợ phí thơ.Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Màu xanh của bể bơi.Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.Đường thông hè thoáng.Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.