Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.