Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.Đời bao nhiêu cảnh để đời.Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.