Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Tôi yêu và thương bác tôi.Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
