Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Cái đó làm bạn tỉnh ra.Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện.Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.Cũng chẳng nhớ được nhiều.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau.
