Năm 1942, ông đang ở Trung Hoa khi quân Nhật chiếm Thượng Hải.Thái độ ấy ra giúp ông có được nhiều bạn thân và nghe được nhiều lời khuyên vô giá.Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn.Vậy thì lo nghĩ về tương lai làm gì?".Vậy đây là cái ý thứ nhì của tôi trong chương này: Nếu chúng ta muốn tìm hạnh phúc, thì đừng nghĩ tới sự người khác nhớ ơn hay quên ơn ta, mà cứ giúp đỡ để được cái vui trong thâm tâm là đã giúp đỡ.Theo tờ báo Life nó đứng hạng thứ mười trong những bệnh nguy hiểm nhất.Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh".Óc của loài mau quên một cách kỳ lạ.Rồi tôi bắt chước những ngón hay nhất của họ và sẽ luyện cho tài tôi thành một kết hợp rực rỡ của hết thảy những tài ba đó.Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy.