Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Ngắn ngủi mà đằng đẵng.Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.Và thế là đời sống lãng phí.Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
