Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.Tôi chốt trong, không thưa.Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.Cặp giò kia phàm tục quá.Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
