Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng.Lúc đầu thì Chíp cũng buồn lắm, nhưng sau đó thì quen dần với việc trở thành trung tâm đã kích của hội bạn xấu trong lớp.“Làm sao để nhảy cao hơn một ngọn núi? - Hãy đứng cách nó một con sông… Thành công không nằm ở điểm đến, mà nằm ở cách bạn nhìn nhận về nó.Nhưng sao kỳ lạ, coi rồi như bị thôi miên, không dứt ra được, sao thấy thân quen đến thế… Khóc à, sao lại khóc chứ, mình là con trai mà… hic.Nghĩ sáng tạo đòi hỏi nghĩ tích cực.Chợt phía sau có một bóng người bước đến.Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui.Tuy cùng là con gái nhưng tính cách của chúng tôi hoài toàn trái ngược nhau.Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.Họ chỉ ngồi đó, nhìn nhau, nhưng có lẽ chỉ như thế thôi là đủ, vì họ đã quá hiểu nhau.
