Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).Như bình mình chẳng hạn.Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.Để râu toàn bọn chả ra gì.Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.