cô mới chịu ngồi ăn.Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa.Sự nghiệp hiển vinh của Helène Keller chắc chắn nhờ vì bà vừa mù vừa điếc.Tôi mong thành một nghệ sĩ.Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá.Nhưng tôi rất quantâm tới sự ích lợi của tôn giáo, cũng như quan tâm tới sự ích lợi của điện, nước vậy.Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù.Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê.Đọc cuốn Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căn thẳng."Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất.
