Chúng tôi vào thang máy và đi lên.Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.Có một lí do tôi không thích đi là tiền.Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.